We Are Family
Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.
We Are Family

http://mp3.zing.vn/bai-hat/We-Are-Family-The-Chipmunks/IW7D7BO6.html Nơi Bạn Chia Sẻ Những Cảm Xúc. Bộc Lộ Tài Năng Viết Truyện Và Tìm Kiếm Một Gia Đình Ảo....

Đăng Nhập

Quên mật khẩu



Tìm kiếm
 
 

Display results as :
 


Rechercher Advanced Search

Keywords

2012  2013  

Latest topics
» Map box Chiêm tinh - Bói toán [Update ngày 12 - 11- 2013]
Đọc và suy nghĩ!!! Mỗi ngày một câu chuyện. EmptyWed Nov 13, 2013 6:17 pm by ♥Yuki♥

» Map Box Ẩm thực [Updating]
Đọc và suy nghĩ!!! Mỗi ngày một câu chuyện. EmptyThu Oct 10, 2013 2:27 pm by ♥Yuki♥

» Map Box Âm nhạc [Updating]
Đọc và suy nghĩ!!! Mỗi ngày một câu chuyện. EmptySun Oct 06, 2013 10:38 am by ♥Yuki♥

» Map Box Ảnh đẹp [Updating]
Đọc và suy nghĩ!!! Mỗi ngày một câu chuyện. EmptyWed Oct 02, 2013 5:49 pm by ♥Yuki♥

» [House] YuKin couple (Yuki@Kin)
Đọc và suy nghĩ!!! Mỗi ngày một câu chuyện. EmptyWed Sep 25, 2013 10:11 am by ♥Yuki♥

» Map box Cuộc sống (Update ngày 19 - 9 - 2013)
Đọc và suy nghĩ!!! Mỗi ngày một câu chuyện. EmptyThu Sep 19, 2013 11:22 am by ♥Yuki♥

» Yêu cầu - Thắc mắc - Góp ý - Kiện cáo - Quản lý (Update ngày 4 tháng 8 năm 2013)
Đọc và suy nghĩ!!! Mỗi ngày một câu chuyện. EmptyTue Sep 17, 2013 3:45 pm by The soul of the wind

» [Fiction] Có phải gặp em và yêu em là định mệnh
Đọc và suy nghĩ!!! Mỗi ngày một câu chuyện. EmptySun Sep 08, 2013 7:31 am by ♥Yuki♥

» Chòm sao nào trời sinh thu hút lẫn nhau?
Đọc và suy nghĩ!!! Mỗi ngày một câu chuyện. EmptySat Sep 07, 2013 3:54 pm by ♥Yuki♥

Top posting users this month
No user

Thống Kê
Hiện có 1 người đang truy cập Diễn Đàn, gồm: 0 Thành viên, 0 Thành viên ẩn danh và 1 Khách viếng thăm

Không

[ View the whole list ]


Số người truy cập cùng lúc nhiều nhất là 34 người, vào ngày Mon Sep 20, 2021 5:51 am

You are not connected. Please login or register

Đọc và suy nghĩ!!! Mỗi ngày một câu chuyện.

2 posters

Go down  Thông điệp [Trang 1 trong tổng số 1 trang]

lovely cat

lovely cat
New Mem
New Mem

Câu chuyện thứ nhất: SỐ PHẬN TỪ TRONG LÒNG BÀN TAY

Đăng ký thi sư phạm, con không đủ điểm nhưng đậu được nguyện vọng hai ở một ngành khác. Cái ngày mà con ngơ ngác giữa sân trường đại học tìm làm các thủ tục, giấy tờ thì cha cũng đang một mình quần quật với chuyện nương rẫy ở Tây Nguyên, còn mẹ thì đang chuẩn bị đồ đạc để cùng em lên đó. Ngồi giữa dòng người chen chúc và hối hả, con bắt gặp những người cha, người mẹ lam lũ đưa con cái từ quê ra. Con nhìn thấy mình, và con nhìn thấy cha mẹ trong họ. Nhớ tới những ngọn đồi chiều mưa gió và dáng cha mẹ gày cùng đứa em nhỏ… giữa cảnh mênh mông đó, con không thấy chính mình, con thấy giận bản thân. Cha mẹ sẽ như thế nào khi sau này thêm một gánh nặng lo học hành ở thành phố cho con? Bỗng thấy những giảng đường quanh đấy trở thành xa xôi quá, con bật khóc giữa một khoảng trời xa lạ. Vậy là con trở về, con chấp nhận trở thành một cô bé nhà nông.

Ngày đón con ở bến xe, cha chỉ khẽ gật đầu khi nghe con bỏ học. Cha không nói gì và quay đi. Em thì mừng vì chị được ở nhà với em. Còn mẹ… Không khí gia đình trở nên lặng lẽ. Con hoà nhập vào việc nhà nông dẫu đôi khi thấy lòng tự hỏi: “Tụi bạn mình, giờ đang học ở nơi đâu”.

Ngày tháng cứ trôi đi như vậy, và con cứ nghĩ là mình an phận. Người ta bảo “làm nông dân cực lắm”, giờ dấn thân rồi con càng hiểu, càng thương, càng thấy mình tầm thường và nhỏ bé. Hễ ai ghé ngang nhà, trò chuyện rồi đều thấy tiếc cho con. Những lúc như vậy, con chợt thấy những cái nhìn xa xăm ...

Rồi một ngày nhận được tin nhà - bà qua đời. Hối hả trở về, cha cùng con đã có một chuyến đi dài đầy nước mắt. Gặp lại con trong đám của bài, ai cũng bảo: “Sao mày bỏ học?”. Tụi bạn tới thăm rồi bảo nộp hồ sơ thi tiếp. Gần một năm trời con xa rời đèn sách, con sợ mình lặp lại chuyện của ngày xưa. Cha mẹ để cho con tự lựa chọn, nhưng cũng âm thầm sắp xếp chuyện xa xôi. Những lời cha mẹ không nói ra, không phải là con không hiểu.

Con luôn nhớ về những ngày tháng làm nông và sống gần bên gia đình như tìm về với dòng suối mát làm dịu lại tâm hồn khi gặp phải trở ngại, chông gai.
Ngày… tháng… năm… lại có một đứa nhà quê lên tỉnh. Con đã thi vào Đại học Sư phạm ngành Toán - Tin. Vậy là viết tiếp một giấc mơ còn dang dở, và giờ đây con ý thức được rằng nó không chỉ của riêng con. Một giấc mơ mà tới bây giờ con đã hoàn thành hơn một nửa. Và con sẽ cố gắng đi tới cùng để khi trở về bên cạnh gia đình, ai cũng có thể nở một nụ cười tươi.

ST



Được sửa bởi lovely cat ngày Mon Aug 05, 2013 11:05 am; sửa lần 1.

lovely cat

lovely cat
New Mem
New Mem

Câu chuyện thứ hai: VIẾT CHO CON MÙA THI ĐẠI HỌC

"Người hạnh phúc là người có: một ai đó để yêu thương, một việc gì đó để làm và một vài niềm hy vọng".

Con thương yêu của Mẹ!

Có một câu ngạn ngữ Anh về một người hạnh phúc thế này: 'Happy person is the one, who has: someone to love, something to do and some hopes'. Tạm dịch là: "Người hạnh phúc là người có: một ai đó để yêu thương, một việc gì đó để làm và một vài niềm hy vọng".

Mẹ đã đọc nhiều dòng tâm sự của các sĩ tử đã, đang và sắp thi đại học, đặc biệt là của những sĩ tử thi trượt đại học. Mẹ thấy nỗi buồn của sự thất bại đầu đời đối với các con thật là khó khăn để vượt qua. Mẹ thấy sự tuyệt vọng của không ít bạn trẻ khi gặp phải 'cú trượt chân' này cùng không ít lời chỉ trích, nỗi thất vọng của người thân từng kỳ vọng vào họ. Mẹ cũng nhận thấy nghị lực, lòng quyết tâm của không ít các bạn mong muốn làm lại từ đầu.

Con gái yêu, cuộc sống của các con mới chỉ bắt đầu ở ngưỡng cửa cuộc đời. Những vấp ngã, nếu có, sẽ là bài học kinh nghiệm quý báu để các con trưởng thành hơn. Sinh con ra, mẹ luôn kỳ vọng ở con, lẽ tất nhiên đối với những người mẹ.



Nhưng, con gái ạ, vào đại học không phải là tất cả. Điều quan trọng là con xác định mục đích sống của mình như thế nào và lựa chọn cách để đạt tới mục đích đó ra sao. Mẹ luôn dạy con cần phải sống có mục đích, có hoài bão, biết ước mơ và lựa chọn cách thức đúng để đạt tới mục đích, ước mơ của mình.

Con mơ ước trở thành bác sĩ, kỹ sư, nhà giáo, nhà ngoại giao... làm gì đi nữa, hãy mơ ước là một con người có ích cho xã hội và luôn quyết tâm đạt được ước mơ. Với bức thư này, mẹ muốn nói rằng mẹ luôn ở bên con để định hướng, cổ vũ và không muốn gây một chút áp lực nào cho con trong việc thi cử.

Con có thể thi đỗ, trượt đại học, không quan trọng bằng việc con biết vượt qua thất bại như thế nào, không quan trọng bằng nghị lực và lòng quyết tâm của con. Mẹ sẽ không thất vọng với những vấp ngã của con mà mẹ chỉ thất vọng khi con không vượt qua được chính bản thân mình. Hãy biết vượt lên chính mình, con ạ. Mẹ luôn trân trọng những người biết tự đứng lên sau những vấp ngã.

Con yêu, hãy cứ hy vọng, cứ biết ước mơ. Hạnh phúc thuộc về những người dám ước mơ và biết cách biến mơ ước thành sự thật. Con đã có: một người luôn yêu thương con, dù ở bất cứ đâu, dù bất cứ khi nào. Con hãy chọn những việc mình làm có ý nghĩa, bắt đầu từ những nỗ lực và nghị lực từ hành trình đầu đời của con. Như thế, con sẽ là người hạnh phúc.

ST



Được sửa bởi lovely cat ngày Mon Aug 05, 2013 11:05 am; sửa lần 1.

Minhchau173

Minhchau173
New Mem
New Mem

Câu chuyện thứ ba: ĐÔI TAI CỦA TÂM HỒN

Một cô bé vừa gầy vừa thấp bị thầy giáo loại khỏi dàn đồng ca. Cũng chỉ vì tại cô bé ấy lúc nào cũng chỉ mặc mỗi một bộ quần áo vừa bẩn, vừa cũ lại vừa rộng. Cô bé buồn tủi ngồi khóc một mình trong công viên. Cô bé nghĩ, tại sao mình lại không được hát? Chẳng lẽ mình hát dở đến thế sao? Cô bé nghĩ mãi rồi cô cất giọng hát khe khẽ. Cô bé cứ hát hết bài này đến bài khác cho đến khi mệt lả mới thôi.

"Cháu hát hay quá!". Một giọng nói vang lên: "Cảm ơn cháu, cháu gái bé nhỏ, cháu đã cho ta cả một buổi chiều thật vui vẻ". Cô bé ngẩn người. Người vừa khen cô bé là một ông cụ tóc bạc trắng. Ông cụ nói xong liền đứng dậy và chậm rãi bước đi. Hôm sau, khi cô bé tới công viên đã thấy ông già ngồi ở chiếc ghế đá hôm trước, khuôn mặt hiền từ, mỉm cười chào cô bé. Cô bé lại hát, cụ già vẫn chăm chú lắng nghe. Ông vỗ tay nói lớn: "Cảm ơn cháu, cháu gái bé nhỏ của ta, cháu hát hay quá!" Nói xong cụ già lại chậm rãi bước đi.

Cứ như vậy nhiều năm trôi qua, cô bé giờ đây đã trở thành ca sĩ nổi tiếng. Cô gái vẫn không quên cụ già ngồi tựa lưng vào thành ghế đá trong công viên nghe cô hát. Một buổi chiều mùa đông, cô đến công viên tìm cụ nhưng ở đó chỉ còn lại chiếc ghế đá trống không.

- "Cô tìm cụ già điếc đấy à? Ông ấy đã mất rồi", một người trong công viên nói với cô. Cô gái sững người. Một cụ già ngày ngày vẫn chăm chú lắng nghe và khen cô hát lại là một người không có khả năng nghe?

Sưu tầm

Minhchau173

Minhchau173
New Mem
New Mem

Câu chuyện thứ tư: TẠI SAO PHẢI NẢN LÒNG?

Một ngày nọ, khi đang lái xe về nhà sau giờ tan tầm, tôi dừng lại ở công viên gần nhà để vào xem trận đấu bóng chày tranh giải địa phương. Vừa ngồi xuống băng ghế cạnh sân bóng, tôi hỏi một trong những câu bé đang có mặt ở đó về tỉ số của trận đấu.

"Chúng cháu bị dẫn trước 14-0 ạ!" - cậu bé mỉm cười, trả lời tôi.

"Thật sao?", tôi ngạc nhiên. "Thế mà nhìn cháu chẳng có chút gì nản lòng nhỉ!".

"Nản lòng ư?" - cậu bé hỏi lại với vẻ khó hiểu lộ rõ trên mặt.

"Tại sao lại nản lòng cơ chứ? Trận đấu còn chưa kết thúc cơ mà!".

Câu nói ngây thơ, vô tình của cậu bé đã khiến tôi suy nghĩ rất nhiều. Đôi khi trong cuộc sống gặp khó khăn trở ngại tôi dường như rất dễ dàng buông xuôi tất cả. Và từ đó câu nói của cậu bé luôn là động lực để tôi vượt qua trở ngại trong cuộc sống.

Sưu tầm

Minhchau173

Minhchau173
New Mem
New Mem

Câu chuyện thứ năm: BÀI HỌC TỪ TRÁI TIM

Đó là bài học mà Sarah - cô con gái nhỏ mười tuổi của tôi phải luôn mang thanh nẹp ở chân do một dị tật bẩm sinh - đã cho tôi. Hôm đó là một ngày mùa xuân tuyệt đẹp, Sarah vừa đi học về đã kể ngay cho tôi nghe về việc cô bé đã tham gia thi đấu trong ngày hội thể thao ở trường.

Nghĩ đến đôi chân của Sarah, tôi liền chuẩn bị ngay những lời an ủi để cô bé không nản lòng. Thế nhưng trước khi tôi kịp nói lời nào, Sarah đã hào hứng: "Bố à, con thắng đến hai cuộc đua!".

Tôi thật không thể tin được điều ấy! Và Sarah nói thêm:

"Con có lợi thế hơn các bạn khác bố ạ!".

À, thì ra là như thế. Tôi có thể tưởng tượng rằng Sarah đã được ưu tiên đứng trước vạch xuất phát so với các bạn... hay một điều gì tương tự như thế. Thế nhưng, lại một lần nữa cô bé lại nói trước: "Bố ơi, không phải con được xuất phát trước đâu nhé... Lợi thế của con là con luôn biết rằng mình phải cố gắng thật nhiều!".

Sưu tầm

lovely cat

lovely cat
New Mem
New Mem

Câu chuyện thứ sáu: Đôi bàn tay.......của Mẹ....!

Một thanh niên học hành rất xuất sắc nộp đơn vào chức vụ quản trị viên cho một công ty lớn. Anh ta vừa qua được buổi phỏng vấn đầu tiên, ông giám đốc trực tiếp phỏng vấn lần cuối để quyết định nhận hay không nhận.

Viên giám đốc xem xét học bạ của anh thanh niên. Tất cả đều rất tốt vì năm nào, từ bậc trung học đến các chương trình nghiên cứu sinh sau đại học, anh cũng đều xuất sắc, không năm nào mà anh thanh niên này không hoàn thành vượt bực.

Viên giám đốc hỏi:

- “Anh đã được học bỗng nào của trường nào chưa?”

Người thanh niên đáp:

- “Thưa, không ạ”

Viên giám đốc lại hỏi tiếp:

- “Thế cha anh trả học phí cho anh đi học à?”

Anh đáp:

- “Cha tôi chết khi tôi vừa mới một tuổi đầu. Mẹ tôi mới là người lo trả học phí cho tôi học tập”

Viên giám đốc lại hỏi:

-“Mẹ của anh làm việc ở đâu vậy?”

Anh đáp:

- “Thư, mẹ tôi giặt áo quần cho các tiệm giặt là!”.



Viên giám đốc bảo người thanh niên đưa đôi bàn tay cho mình xem. Anh thanh niên đưa hai bàn tay mịn màng và rất đẹp của mình cho ông giám đốc xem.

Viên giám đốc hỏi:

- “Vậy từ trước nay, anh có bao giờ giúp mẹ mình giặt giũ áo quần không?”

-“Chưa bao giờ cả bỡi mẹ luôn bảo tôi phải lo học và đọc thêm nhiều sách. Hơn nữa, mẹ tôi giặt áo quần nhanh hơn tôi nhiều.”Người thanh niên đáp.

Viên giám đốc dặn:

-“Tôi có một việc yêu cầu anh làm, anh thực hiện được không ?”

- Gì ạ ?

-“Hôm nay khi về nhà, anh xin mẹ mình để anh lau sạch bàn tay bà và rồi ngày mai đến gặp tôi nhé . ”

Người thanh niên cảm thấy công việc này quá dễ và mình có thể làm rất tốt. Nên khi vừa về đến nhà, chàng liền thưa với mẹ để xin mẹ được lau sạch đôi bàn tay của bà. Mẹ anh cảm thấy rất ngạc nhiên nhưng vẫn sung sướng và rồi cũng buồn buồn đưa đôi bàn tay mình cho con trai.

Chàng thanh niên từ từ lau sạch đôi bàn tay của mẹ. Khi lau, nước mắt bỗng tuôn ràn rụa bỡi đây là lần đầu tiên anh mới khám phá ra rằng trên đôi tay nhăn nheo của mẹ mình đầy những vết chai, sần sùi. Những vết sần này làm bà đau nhức đến rùng mình dù chỉ được lau bằng nước sạch. Lần đầu tiên trong đời, anh thanh niên nhận thức được rằng, chính từ đôi bàn tay giặt quần áo mỗi ngày này của mẹ đã giúp anh có cái ăn cái mặc, tiền bạc tiêu xài và trả học phí cho anh đến trường qua nhiều năm rồi.

Những vết chai trên đôi bàn tay của mẹ là cái giá phải trả cho đến ngày anh tốt nghiệp, cho những xuất sắc trong học vấn và cho cả tương lai sẽ tới của anh.

Sau khi lau sạch đôi tay của mẹ, anh thanh niên lặng lẽ giúp mẹ giặt hết phần áo quần còn lại mà mẹ anh vẫn làm hằng ngày khi mang từ tiệm về.

Tối đó, hai mẹ con mới chuyện trò với nhau thật là lâu, điều mà từ trước đến giờ họ ít khi làm.

Sáng hôm sau, người thanh niên tới gặp ông giám đốc.

Viên giám đốc để ý thấy những giọt nước mắt chưa ráo hết trong đôi mắt của người thanh niên, ông hỏi:

- “Anh có thể cho tôi biết những gì anh đã làm và đã cảm nhận được hôm qua ở nhà mình không?”

Người thanh niên đáp:

-“Tôi đã lau sạch đôi tay của mẹ mình và cũng đã giặt hết phần áo quần còn lại mà hàng ngày mẹ tôi đã làm .”

Viên giám đốc hỏi

-“Thế cảm tưởng của anh như thế nào?”

Người thanh niên đáp:

- “Thứ nhất, bây giờ tôi mới hiểu thế nào là ý nghĩa của lòng biết ơn. Không có mẹ, tôi không thể có được những thành công được như bây giờ. Thứ hai, qua việc hợp tác với nhau, và qua việc giúp mẹ giặt quần áo, giờ tôi mới ý thức rằng thật là khó khăn và gian khổ để hoàn tất công việc của mẹ. Thứ ba, tôi biết ơn sự quan trọng và giá trị của quan hệ gia đình.”

Viên giám đốc nói:

- “Ðây mới là những gì tôi đang tìm kiếm nơi người sẽ là quản trị viên trong công ty của chúng tôi. Tôi muốn tuyển dụng một người biết ơn sự giúp đỡ của những người khác, một người cảm thông sự chịu đựng của những người khác để hoàn thành nhiệm vụ, và một người không chỉ nghĩ đến tiền bạc là mục đích duy nhất trong cuộc đời mình. .”

Đôi bàn tay chai sần, gân guộc, nhăn nheo của Mẹ là nền tảng để em trưởng thành...!

ST

lovely cat

lovely cat
New Mem
New Mem

Câu chuyên thứ bảy: Cười và khóc
Có khi nào nụ cười và nước mắt cùng gặp nhau trên một con đường?

Khóc là do ta vấp ngã. Cười là khi ta biết tự mình biết đứng lên.

Khóc là khi người thân ta không còn nữa. Cười là biết người thân vẫn tồn tại khi ta nhớ đến họ.

Khóc khi ta buồn trước khó khăn trong đời. Cười là khi ta thành công vượt qua khó khăn đó.

Khóc là khi ta muốn giải tỏa nỗi buồn hay uất ức . Cười khi nhận ra khóc chẳng lợi ích gì.

Ta có thể khóc trong niềm vui và cười trong nước mắt nhưng không được phép cười trên sự đau thương mất mát của người khác.

Không ai khóc mãi và cũng chẳng ai cười hoài. Điều chủ yếu là bạn chỉ khóc khi có lý do chính đáng và biết đứng lên đương đầu với thử thách, có thế nước mắt đổ ra mới không vô nghĩa.

Khi đã tự mình biết đứng dậvà nở một nụ cười trên môi thì khi ấy nụ cười là đẹp nhất và có ý nghĩa nhất.

Đừng vội mừng khi thành công vì đó chính là lúc bạn cần phải cố gắng hơn nữa chứ không phải lúc tự đắc, kiêu căng.

Và nếu một ngày nào đó bạn không còn khóc được nữa thì đó cũng là lúc bạn chẳng thể nào có được một nụ cười thật sự.

Còn nếu bạn chẳng thể nào cười vui hạnh phúc vì đã gặp quá nhiều bất hạnh thì hãy cứ cố gắng cười trong nước mắt để biến nó thành niềm vui.

Đứng trước nỗi đau, ai cũng nghĩ mình thật nhỏ bé, muốn khóc và cảm thấy tuyệt vọng. Nhưng cuộc sống không khi nào thiếu nụ cười…

Vì sau đêm tối, mặt trời vẫn sáng, chúng ta hãy luôn mỉm cười,bắt đầu tìm cho mình một lối đi trong những lúc đau khổ. Không bao giờ là quá muộn để học được cách bước đi trên nỗi đau!

ST

lovely cat

lovely cat
New Mem
New Mem

Câu chuyên thứ tám: Đàn vỹ cầm một dây

Hằng ngày chúng ta luôn phải đương đầu với những bế tắc trong cuộc sống. Rất nhiều vấn đề đang cần được giải quyết, một lúc nào đó chúng ta cảm thấy như không còn sự lựa chọn. Đúng vậy, cuộc sống có thể rất khó khăn, nhưng chính trong những thời khắc đó, tinh thần lạc quan sẽ giữ vững đôi chân và có thể kỳ tích sẽ xảy ra.
Nicolo Paganini, một nghệ sỹ vĩ cầm đầy sắc thái và tài năng của thế kỷ 19 đang đứng chơi một bản nhạc khó trong một khán phòng chật kín người. Một ban nhạc vây quanh ông cùng hòa nhạc với ông. Bất chợt, một dây đàn bị đứt và treo lóng lánh dưới cần đàn của ông.

Những giọt mồ hôi từ trán ông tuôn ra. Ông lo lắng nhưng vẫn tiếp tục chơi, ứng biến một cách tốt đẹp. Dây đàn thứ hai lại bị đứt trước sự ngạc nhiên của nhạc trưởng. Và ngay sau đó là dây thứ ba. Giờ thì có ba dây đàn bị đứt đang đong đưa trên chiếc vĩ cầm của Paganini, khi người nghệ sỹ bậc thầy này hoàn thành khúc cao trào với chỉ một dây còn lại. Khán giả nhịp chân và trong phong cách lịch thiệp của người Ý, đại sảnh đã ngập tràn những tiếng “hoan hô”.
Khi tiếng vỗ tay khen ngợi lắng xuống, người nghệ sỹ vĩ cầm này yêu cầu mọi người ngồi xuống. Mặc dù họ hiểu chẳng còn cách nào để mong ông biểu diễn phần còn lại, nhưng mọi người đều yên lặng ngồi xuống chổ ngồi của mình. Ông nâng đàn lên cao cho mọi người nhìn thấy. Ông gật đầu với người chỉ huy dàn nhạc để bắt đầu chơi lại và rồi quay mặt về đám đông. Với một ánh mắt ngời sáng, ông mỉm cười và nói to: “Đây là Paganini với một dây đàn!”
Rồi ông đặt chiếc đàn Stradivarius một dây dưới cằm và chơi nốt đoạn cuối với chỉ một dây đàn. Trong lúc khán giả lắc đầu trong tột cùng kinh ngạc.
Cuộc sống của chúng ta có lẽ luôn ngập tràn bao rắc rối, lo toan, thất vọng và những điều bất cập. Thành thật mà nói, chúng ta mất hầu hết thời gian để tập trung và băn khoăn về những dây đàn bị đứt đoạn, dở dang, và những điều bất chợt – tất cả đều không thể đổi thay được.
Phải chăng bạn vẫn đang buồn đau vì những cung đàn bị đứt đoạn trong đời?
Có phải chỉ với dây đàn còn lại mà bạn sẽ chơi lạc điệu không?
Nếu đúng thế, liệu tôi có thể khuyên bạn đừng nản lòng, cứ tiếp tục và bắt đầu chơi lại chỉ với một dây đàn.
Hãy để nó ngân lên một giai điệu ngọt ngào mà cả thế giới khát khao với đầy ngẫu hứng.
Bạn có thể làm được nếu bạn muốn.

ST

lovely cat

lovely cat
New Mem
New Mem

Câu chuyên thứ chín: Câu chuyện về lòng biết ơn

Có một chàng trai trẻ vừa tốt nghiệp Đại học loại xuất sắc nộp đơn dự tuyển vào một vị trí quản lý tại một công ty lớn.

Anh ta vượt qua các vòng đầu tiên. Đến vòng cuối cùng, đích thân ông Giám đốc phỏng vấn để đưa ra quyết định cuối cùng.

Ông Giám đốc phát hiện ra một điều từ CV của chàng trai trẻ rằng trong suốt các năm học, anh ta luôn đạt thành tích học tập một cách xuất sắc. Từ trường Trung học cho đến khi vào Đại học và thi tốt nghiệp, không năm nào mà chàng trai này không đạt được danh hiệu xuất sắc.

Ông Giám đốc hỏi, “Anh có bao giờ nhận được học bổng từ trường không”. “Không bao giờ”, chàng trai trả lời.

Ông Giám đốc bèn hỏi tiếp,”Vậy là cha anh đã trả toàn bộ học phí cho anh phải không?”. Chàng trai trẻ trả lời:” Cha tôi đã mất từ hồi tôi được một tuổi, toàn bộ số tiền học phí là do mẹ tôi gánh vác”.

“Vậy mẹ anh làm việc ở công ty nào?” Ông Giám đốc hỏi. Chàng trai trẻ bèn trả lời, “Mẹ tôi làm công việc giặt quần áo”.

Ông Giám đốc nghe vậy bèn đề nghị chàng trai trẻ đưa hai bàn tay ra cho ông xem. Hai bàn tay chàng trai khá đẹp và mềm mại.

Ông Giám đốc hỏi:” Vậy trước đây có bao giờ anh giúp đỡ mẹ anh trong việc giặt quần áo chưa?”. “Chưa bao giờ”, chàng trai trẻ trả lời, “Mẹ tôi lúc nào cũng chỉ muốn tôi học và đọc thật nhiều sách. Hơn nữa, mẹ tôi có thể giặt quần áo nhanh hơn tôi.”

Ông Giám đốc nghe thấy vậy bèn nói: “ Tôi có một yêu cầu. Hôm nay lúc anh về nhà, hãy đi và rửa hai bàn tay của mẹ anh. Rồi hãy đến gặp tôi vào sáng ngày hôm sau”.

Chàng trai trẻ cảm giác rằng cơ hội trúng tuyển của mình vào công ty này rất cao. Anh ta liền vui vẻ về nhà gặp mẹ và nói với bà hãy để anh ra rửa hai bàn tay của bà ngày hôm nay. Bà mẹ nghe vậy cảm thấy rất lạ, trong lòng bà dấy lên những cảm xúc vui buồn lẫn lộn, bà bèn đưa hai bàn tay mình ra cho chàng trai.

Chàng trai trẻ chầm chậm rửa sạch bàn tay của mẹ mình. Từng giọt nước mắt của chàng trai rơi xuống khi anh ta thực hiện công việc của mình.Lần đầu tiên chàng trai nhận ra rằng đôi bàn tay của mẹ mình thật là nhăn nheo, hơn nữa hai bàn tay còn chằng chịt những vết sẹo và chai sạn. Những vết sẹo này hẳn là rất đau đớn vì chàng trai cảm nhận được bà mẹ khẽ rùng mình mỗi khi chàng trai rửa chúng trong nước.

Đây cũng là lần đầu tiên chàng trai trẻ nhận ra rằng chính đôi bàn tay này hàng ngày làm công việc giặt quần áo để có thể trang trải đủ tiền học phí của anh ta ở trường học. Những vết sẹo trên đôi bàn tay của bà mẹ cũng là cái giá cho kết quả đậu tốt nghiệp, cho những bảng điểm xuất sắc và cho cả tương lai của anh ta.

Sau khi rửa sạch đôi bàn tay của bà mẹ, chàng trai trẻ lặng lẽ giặt nốt luôn chỗ quần áo còn lại trong ngày.

Tối hôm đó, bà mẹ và chàng trai đã nói chuyện với nhau rất lâu.

Sáng ngày hôm sau, chàng trai trẻ quay lại công ty phỏng vấn.

Ông Giám đốc nhận thấy nước mắt còn đọng trên khóe mắt của chàng trai trẻ bèn hỏi:” Anh có thể cho tôi biết anh đã làm gì và học được những gì ở nhà của anh ngày hôm qua không?”

Chàng trai trả lời:” Tôi đã rửa đôi bàn tay của mẹ tôi, và tôi cũng đã giặt nốt chỗ quần áo còn lại.”

Vậy anh hãy cho tôi biết cảm giác của anh như thế nào?” Ông Giám đốc hỏi.

Chàng trai trẻ bèn trả lời trong nước mắt:

Thứ nhất: Tôi hiểu được nhờ có mẹ mà tôi có được ngày hôm nay.

Thứ hai: Tôi hiểu được kiếm tiền vất vả đến như thế nào.

Thứ ba: Tôi đã nhận thức được sự quan trọng và giá trị của tình cảm gia đình.

Ông Giám đốc nói:” Đó chính xác là những gì tôi cần tìm ở một nhà quản lý. Tôi muốn tìm những ứng viên có thể nhận thức được sự giúp đỡ của những người khác, người có thể hiểu được sự khó nhọc của người khác khi hoàn thành một công việc nào đó, và là người không đặt tiền bạc là mục đích sống duy nhất của mình. Xin chúc mừng. Anh đã được tuyển.”

Sau đó, chàng trai trẻ làm việc rất chăm chỉ và nhận được sự nể trọng của các nhân viên của mình. Mỗi thành viên trong nhóm làm việc rất cần cù và đoàn kết. Tình hình kinh doanh của công ty phát triển đạt mức doanh thu cao một cách đáng kinh ngạc.

ST

lovely cat

lovely cat
New Mem
New Mem

MỘT CÂU CHUYỆN NGẮN NGỦI NHƯNG NƯỚC MẮT TRÀO

Câu chuyện thứ mười: Học lớp 12, tôi không có thời gian về nhà xin tiền ba như 2 năm trước. Vì thế, tôi viết thư cho ba rồi ba đích thân lên đưa cho tôi. Từ nhà đến chỗ tôi trọ học chừng 35 km. Nhà nghèo không có xe máy, ba phải đi xe đạp. Chiếc xe gầy giống ba…

Cuối năm, làm hồ sơ thi đại học, tôi lại nhắn ba. Lần này, sau khi đưa cho tôi một trăm ngàn, ba hỏi:”Có dư đồng nào không con?”. Tôi đáp: “Còn dư bốn ngàn ba ạ”. Ba nói tiếp:”Cho ba bớt hai ngàn, để lát về, xe có hư như lần trước thì có tiền mà sửa”. Ba về, tôi đứng đó, nước mắt rưng rưng...

lovely cat

lovely cat
New Mem
New Mem

Câu chuyện thứ mười một: Một câu chuyện đáng để suy ngẫm

Một ông lão lượm ve chai bất cẩn va quẹt vào hai mẹ con đang đi trên
đường, khiến chiếc quần jean của cô con gái bị rách khoảng 2 - 3 cm.
Hai mẹ con nhìn ông lão nói với giọng hằn học cay cú :
- Ông hãy đền tiền cho tôi, 500 nghìn.
Ông lão vét hết tiền trong túi, nhưng chỉ có 22 nghìn và năm trăm
đồng cũ nát. Người phụ nữ đó không chấp nhận, tay nắm lấy chiếc áo
rách tồi tàn của ông lão, miệng không ngừng la hét :
- Mau đền tiền đây !
Ông khóc trong nước mắt, quỳ lạy van xin hai mẹ con, trên tay ông vẫn
còn giữ lấy 22.500 của mình. Hai mẹ con vẫn không động lòng và
buông tha. Mọi người xung quanh bất bình, chỉ trích họ :
- Chỉ rách một lỗ nhỏ, đừng vì thế mà làm khó dễ người ta. Hãy tha
thứ cho ông lão.
Người phụ nữ đó nói: Mặc kệ ổng ! Nhìn ông lão đứng lên rồi lại quỳ
xuống những mười lần, mọi người xung quanh đều hết lòng khuyên
can, nhưng người phụ nữ đó không đối hoài tới, kiên quyết bắt ông lão
bồi thường cho bằng được. Một người đàn ông đứng gần đó rất bức
xúc :
- Đối xử với một người già cả như vậy, thật là khinh thường người quá
mức.
Và từ trong túi quần lấy ra 50 nghìn nhét vào tay ông lão. Mọi người
xung quanh thấy vậy, đều lấy tiền ra giúp ông lão tội nghiệp ấy. Một
đồng, hai đồng, mười đồng … cuối cùng đã đủ 500 nghìn.
Ông lão quỳ lạy mọi người và không ngừng nói : Cám ơn, cám ơn..
Người phụ nữ đó nhận xong tiền, bỏ lại tờ 500 đồng cũ nát, một câu
không nói bèn nắm lấy tay con gái bước đi.

lovely cat

lovely cat
New Mem
New Mem

Câu chuyên thứ mười hai:Con… trượt rồi bố ạ. (câu chuyện đầy cảm động...)

Hương không dám nhìn thẳng vào khuôn mặt của bố. Nó cắm đầu đi vào nhà. Ngang qua chỗ mẹ nằm, nghe những tiếng thở khò khè khó nhọc, nó không cầm được nước mắt.

Bữa cơm tối dọn ra nhưng bố con nó chưa ăn vội. Từ ngày mẹ bị bệnh, mâm cơm nhà nó bao giờ cũng chỉ có hai người. Bố bón cho mẹ bát cháo xong rồi hai bố con mới ăn.

Bữa cơm tối nay có cá kho, bố đánh dưới ao lên nhưng nó ăn không thấy ngon. Hình như bố cũng vậy.

- Không đỗ thì ôn thi tiếp. Con đừng buồn, nhìn con buồn bố nản lắm.

Nó quay lại nhìn bố với đôi mắt ướt:

- Con hết buồn rồi, bố đừng lo.

Đêm, nó trằn trọc không ngủ được. Khó khăn lắm, mẹ mới chợp mắt nên nó không muốn tiếng trở mình của nó làm mẹ thức giấc. Nó sờ tay lên tường, mảng tường đã bong tróc chỗ lồi, chỗ lõm khiến bàn tay nó ram ráp. Nó nghĩ đến giấc mơ dở dang của mình…

Nhưng nếu nó đi học thì bố mẹ sẽ thế nào đây? Bố lấy đâu ra tiền để vừa lo thuốc thang cho mẹ lại vừa lo cho nó học đại học. Bác sĩ đã bảo bệnh của mẹ sẽ khỏi nếu kiên trì chữa trị. Mẹ đã hy sinh rất nhiều cho nó. Nó không muốn mẹ phải hy sinh cả sự sống của mình chỉ để cho nó được học đại học. Với nó, mạng sống của mẹ quan trọng hơn tất cả mọi thứ trên đời.

- Bố à, chắc sang tháng sau con lên phụ giúp dì Hoa bán hàng cho… đỡ buồn.

Nó nhìn bố thăm dò. Thực ra là nó đang nói tránh cái điều mà nó nghĩ: phải đi làm để có tiền đỡ đần cho bố. Sau một hồi suy nghĩ, bố đặt tay lên vai nó, giọng chùng xuống:

- Cũng được con ạ.

Nó lên phố bán hàng, bỏ lại phía sau những nỗi niềm và những giọt nước mắt. Cửa hàng của dì nó ở vị trí trung tâm thành phố, lại là đại lý lớn nên rất đông khách. Bận bịu với việc bán hàng, nó cũng quên đi nỗi buồn. Tiền ăn ở dì lo, còn tiền công tháng dì bảo nó gửi về quê cho bố mẹ. Cầm những đồng tiền đầu tiên kiếm được, nó thấy quyết định của nó thật có ý nghĩa, nhất là khi gọi điện về thấy bố khoe:

- Bệnh của mẹ tiến triển nhiều rồi con ạ.

Rồi một ngày, bố đột ngột xuất hiện ở cửa hàng với khuôn mặt của một người đang cố chịu đựng:

- Tại sao con lại nói dối bố?

Bố dằn từng tiếng một rồi chìa tờ giấy báo điểm đậu đại học mà nó đã cố giấu. Nó nhìn thấy trong mắt bố là cả một sự kiềm nén ghê gớm, nên câu trả lời của nó cũng trở nên đứt quãng:

- Con… xin lỗi bố… nhưng bố ơi, làm thế nào mà con có thể đi học được khi mẹ đang bệnh? Làm thế nào mà con có thể để bố một mình vật lộn để vừa chăm mẹ vừa nuôi con học đại học. Con rất mong được vào đại học, nhưng lúc này con cần phải làm những việc quan trọng hơn. Đợi đến khi mẹ khỏi bệnh con sẽ lại học tiếp, con sẽ vào đại học bố ạ, chỉ là đi sau các bạn vài bước thôi.

Lần đầu tiên trong đời, nó nhìn thấy bố khóc, đôi mắt ầng ậc nước...

lovely cat

lovely cat
New Mem
New Mem

Câu chuyện thứ mười ba:
Nhà anh ở, giữa lòng thành phố, có máy giặt, ti vi, đầu đĩa. Cuối tuần anh dẫn con đi siêu thị chơi, ăn KFC, ăn quà bánh...Vợ con ăn ngồi vào mâm cơm có khi bỏ bữa vì đồ ăn chẳng có gì ngoài mấy món tôm, thịt, cá...
Anh đi làm bận rộn, năm năm rồi mới về nhà. Ba mẹ bảo tiền tàu xe đắt nên vợ chồng anh không cần về, tiết kiệm mà nuôi con.
Ghé vào bếp xem cha mẹ ăn uống thế nào, anh thấy một ngồi cá khô có lẽ kho đã từ lâu lắm.
- Mẹ, tiền con gửi về đâu, sao ba mẹ ăn uống thế này.
Mẹ nhìn anh cười: "Mẹ thích ăn vậy hơn, tiền mẹ để dành cho tụi bây nhỡ không có tiền mua vé về thì mẹ cho lại."
Anh nhớ ngày anh 5 tuổi, mẹ kêu mẹ không thích ăn thịt
Anh nhớ ngày anh 8 tuổi, mẹ kêu mẹ không thích ăn bánh
Anh nhớ ngày anh 15 tuổi, mẹ kêu mẹ không thích uống sữa
Anh nhớ ngày anh học đại học, mẹ đợi anh về quê mới bắt gà làm thịt, vì mẹ không thích ăn thịt gà
Bây giờ anh đi làm có tiền, nhậu cả buổi chục triệu,vợ con anh mỗi bữa đều ngán trước mâm cơm. Anh viện cớ không về quê chỉ vì bận chứ không phải vì không có tiền.
Nhớ đến nồi cá kho của cha mẹ, nước mắt anh cay xè..

Minhchau173

Minhchau173
New Mem
New Mem

Câu chuyện thứ mười bốn: HÓA ĐƠN

Peter là con trai của một chủ cửa hàng bách hóa nhỏ đầu phố. Cầu thường đến cửa hàng của mẹ chơi. Mỗi ngày cửa hàng đều có không ít những hóa đơn trả tiền hoặc thu tiền hàng cần thanh toán hoặc chuyển đến khách hàng. Peter thường được mẹ giao nhiệm vụ đem những hóa đơn đó đến bưu điện gửi. Dần dần việc này khiến cậu cảm thấy dường như mình cũng đã trở thành một nhà kinh doanh nhỏ.

Ngày kia Peter nghĩ: "Mình cũng viết một hóa đơn gửi cho mẹ, trong đó viết rõ những khoản mà mẹ phải trả cho mình về những gì đã giúp mẹ mỗi ngày".

Sáng hôm sau, mẹ cậu nhận được hóa đơn trong đó ghi rõ: "Mẹ cần thanh toán cho con trai Peter những khoản sau:

- Vận chuyển đồ dùng về nhà: 2 đồng.

- Đem thư đến bưu điện gửi: 1 đồng.

- Giúp người lớn dọn dẹp vườn nhà: 2 đồng.

- Cả tuần lễ con đều ngoan ngoãn và vâng lời: 1 đồng.

Tổng cộng: 6 đồng".


Mẹ Peter xem hóa đơn và không nói gì cả. Đến bữa tối, Peter phát hiện dưới khay ăn của mình 6 đồng tiền công. Cậu rất vui, nhưng vừa định bỏ tiền vào túi thì thấy kèm theo một hóa đơn thu tiền khác mà tên người nhận là cậu. Peter rất ngạc nhiên. Peter cần thanh toán cho mẹ những khoản sau:

- Sống 10 năm hạnh phúc trong ngôi nhà của mẹ: 0 đồng.

- Khoản chi phí cho việc sinh hoạt ăn uống trong 10 năm: 0 đồng.

- Khoản tiền mẹ chăm sóc Peter mỗi khi đau bệnh: 0 đồng.

- Từ đó đến nay Peter luôn có một người mẹ thương yêu và chăm sóc: 0 đồng.

Tổng cộng: 0 đồng".


Peter đọc đi đọc lại tờ hóa đơn. Cậu hối hận đến đỏ cả mặt. Lát sau, Peter đến bên mẹ và rúc vào lòng mẹ, nhè nhẹ bỏ 6 đồng tiền vào túi mẹ.

Sưu tầm

Minhchau173

Minhchau173
New Mem
New Mem

Câu chuyện thứ mười lăm: BÀI HỌC TỪ HƯƠU CAO CỔ

Khi sinh con, hươu mẹ không nằm mà lại đứng và như vậy hươu con chào đời bằng một cú rơi hơn 3 m xuống đất. Sau đó, hươu mẹ làm một việc kỳ lạ: đá hươu con cho đến khi nào chú ta chịu đứng dậy mới thôi. Khi hươu con mỏi chân và nằm, hươu mẹ lại thúc để chú đứng lên. Đến lúc hươu con đã đứng được, hươu mẹ lại đẩy chú ngã xuống để chú phải nỗ lực đứng dậy lần nữa.

Điều này nghe có vẻ lạ với chúng ta, nhưng lại thực sự cần thiết cho hươu con bởi vì nó cần phải tự đứng được để có thể tồn tại với bầy đàn, nếu không hươu con sẽ trơ trọi với cuộc đời và trở thành miếng mồi ngon cho thú dữ. Chúng ta cũng thế, thật dễ nản chí khi mọi việc trở nên tồi tệ. Nhưng cho dù phải đối mặt với nhiều gian khổ, ta vẫn phải giữ vững niềm tin. Hãy nhớ rằng, mỗi khi ta phải đối mặt với nghịch cảnh, trong ta luôn có một sức mạnh tiềm ẩn.

Đừng bao giờ để thất bại quật ngã mà hãy để nó trở thành thầy của chúng ta. Đây chính là bí quyết để thành công. Người ta không thua khi bị đánh bại mà chỉ thua khi đầu hàng. Thomas Edison từng nói: "Tôi không bao giờ nản chí vì đối với tôi mỗi nổ lực không thành công là một bước tiến bộ".

Sưu tầm

Minhchau173

Minhchau173
New Mem
New Mem

Câu chuyện thứ mười sáu: LÀM GƯƠNG

Nauy, một chiều đông, tuyết rơi nặng hạt. Một người đàn ông say rượu đang lảo đảo bước đi trên tuyết. Cậu con trai 14 tuổi của ông sau khi ngồi chờ cha mình ngoài quán rượu cũng lẽo đẽo theo cha về nhà. Cậu đặt bàn chân nhỏ bé của mình lên những dấu chân hằn sâu trên tuyết mà cha cậu để lại. Những bước chân ngả nghiêng chao đảo. Bất chợt người đàn ông quay lại, nhìn thấy con mình bước thấp bước cao, dáng vẻ như người say rượu, ông gắt gỏng hói nó với giọng lè nhè:

- Mày đi kiểu gì vậy?

Cậu bé trả lời:

- Dạ con đi theo bước chân của cha!

Sự gương mẫu đối với trẻ em là yếu tố quan trọng nhất trong giáo dục. Chúng ta có thể huyên thuyên giảng giải trong hàng giờ đồng hồ song chúng chẳng nhớ bao nhiêu, thế nhưng những gì chúng nhìn thấy sẽ để lại những ấn tượng rất sâu đậm. Rồi đến một ngày, chúng ta nhìn thấy con em chúng ta nói những lời giống hệt như ta, giận dữ hệt ta, hống hách hệt ta, lười biếng hệt ta... Và chúng sẽ trả lời với ta rằng: "Con đang bước theo bước chân của ba mẹ!".

Sưu tầm

Minhchau173

Minhchau173
New Mem
New Mem

Câu chuyện thứ mười bảy: TÌNH YÊU VÀ ĐÔI CÁNH

Một hôm cô đi dạo trong rừng thì gặp hai con chim non đang thoi thóp vì mất mẹ trong tổ của chúng. Cô liền đem chúng về và nuôi chúng trong một cái lồng thật đẹp, hằng ngày cô chăm sóc chúng bằng cả tình thương của mình. Chẳng mấy chốc hai chú chim non ngày nào bây giờ ngày càng khỏe mạnh và xinh đẹp hơn, hàng ngày chúng vui đùa cùng cô bé, hót cho cô bé nghe những giai điệu mượt mà.

Một hôm cô bé quên đóng cửa lồng chim, tức thì một con bay ra ngoài, nó bay vòng quanh cô bé như quyến luyến, cô bé nhìn con chim buồn bã, khi con chim bay thật cô bé, cô bé vươn tay giữ chặt nó, con chim khó nhọc thoi thóp trong tay cô bé. Bỗng cô bé cảm thấy con chim mềm nhũng trong tay cô bé, hoảng hồn cô bé nhìn lại thì con chim mà cô yêu mến đã nhắm mắt. Cô buồn bã nhìn con chim còn lại trong lồng, chợt cô bé có suy nghĩ nó cần phải được bay lên bầu trời xanh thẳm tự do. Cô tiến lại lồng và mở cửa thả con chim còn lại ra.

Con chim bay một vòng, hai vòng, ba vòng như muốn quyến luyến và cảm ơn cô bé. Cô dịu dàng nhìn theo, bỗng con chim đậu nhẹ nhàng lên vai cô bé và cất tiếng hót cao vút những giai điệu mà cô chưa từng được nghe trước đó, làm cho cô bé quên hết những phiền muộn trước đó. Cô bé bỗng nhận ra rằng cách nhanh nhất để đánh mất tình yêu là hãy giữ chặt lấy nó, còn muốn giữ mãi tình yêu thì hãy chắp cho nó đôi cánh tự do.

Sưu tầm

Minhchau173

Minhchau173
New Mem
New Mem

Câu chuyện thứ mười tám: AN HƯỞNG CUỘC ĐỜI

Ngày xưa, có vị Hoàng đế muốn ban trọng ân cho một người cận thần. Nhà vua phán: "Ngươi có công lao rất lớn với ta. Kể từ cổng thành trở đi, ngươi phóng ngựa đi tới nơi nào ngươi dừng lại thì khoảng đất đó ta sẽ ban cho ngươi". Viên cận thần nhảy lên ngựa phóng đi, ra sức phóng ngựa để có được càng nhiều đất càng tốt. Người đó đi suốt ngày đêm, khi mệt và đói cũng không dám ngừng nghỉ vì muốn có nhiều đất. Tới một ngày kia, sức khỏe kiệt quệ vì đói và mệt, hắn lả đi gần chết ở trong rừng. Hắn lẩm bẩm: "Tại sao ta tham lam quá độ vậy, ta tận sức để có được nhiều đất đai. Bây giờ thì gần chết rồi ta chỉ mong có được một thước đất để được chôn cất mà thôi!"

Câu chuyện trên cũng giống như cuộc đời của chúng ta. Hằng ngày, chúng ta gắng sức làm việc để mong có tiền, danh vọng và quyền thế. Chúng ta tận sức tới mức xao lãng sức khỏe, đôi khi quên cả cuộc sống với gia đình, quên cả những cảnh đẹp thiên nhiên. Ngay cả trong những buổi họp mặt bạn bè với danh nghĩa để giải trí, chúng ta vẫn có tư tưởng là sự giao thiệp sẽ có lợi cho việc tạo thêm tiền tài, danh vọng hay thế lực.

Rồi một ngày kia nghĩ lại, chúng ta sẽ thấy những sự cố gắng đó vô nghĩa lý. Than ôi! Lúc đó thì ta không thể quay ngược kim đồng hồ được nữa, chúng ta đã bỏ mất những dịp hưởng an lạc của cuộc đời một cách chân chính. Hãy sống tỉnh thức, để tận hưởng vẻ đẹp của thiên nhiên, để tìm ra lẽ sống của cuộc đời. Cuộc đời rất mong manh, hãy an hưởng trong hiện tại.

Sưu tầm

Sponsored content



Về Đầu Trang  Thông điệp [Trang 1 trong tổng số 1 trang]

Permissions in this forum:
Bạn không có quyền trả lời bài viết